Social Icons

Pages

Featured Posts

Thứ Ba, 14 tháng 1, 2014

Bắt đầu yêu là bắt đầu sống - phần 1: Tình yêu thật sự

 "Bắt đầu yêu là bắt đầu sống" (De Scudéry)
Đến lúc này tôi mới thấm thía câu danh ngôn này. Bản thân tôi trải qua một vài mối tình cũng không hẳn là tình yêu đâu. Ừ thì một cậu học sinh nam có cảm tình với một cô bạn nữ cùng lớp, cùng trường rồi thì những buổi hẹn hò ở hàng chè, hàng bánh trán trộn, rồi thì mỗi tối nhắn tin cho nhau, điện thoại lúc nào cũng trong trạng thái đầy tin nhắn, rồi gọi nhau là chồng là vợ.. Nhưng những ông chồng bà vợ tuổi học trò sau một thời gian có khi không còn nhìn mặt nhau thậm chí đai nghiến nhau, bôi nhọ nhau trên các trang mạng xã hội sau khi "chia tay" vì những lý do hết sức vớ vẩn :D
Tôi không dám định nghĩa tình yêu là gì? Bởi có ai định nghĩa được tình yêu. Từ xưa đến nay các nhà thơ, các nhà văn, nhà triết học lớn cũng "vò đầu, bức tóc" mà còn không định nghĩa nổi tình yêu là gì nữa, huống chi một cậu học sinh "miệng còn hôi sữa" như tôi. Tôi chỉ muốn nói rằng "tình yêu thật sự thì không phân biệt tuổi tác, không phân biệt đẹp xấu, không vụ lợi, không phân biệt sang hèn và tình yêu chân thật đến một lúc nào đó sẽ có thêm chữ nghĩa để giữ gìn".
  Tình yêu không phân biệt tuổi tác điều này ngày nay ta thấy rất nhiều có những người đàn ông lớn tuổi vẫn lấy được những cô vợ trẻ và ngược lại có những cô gái lớn tuổi vẫn lấy những chàng "trai tơ". Nếu ta gọi tất cả các mối quan hệ như vậy đều xuất phát từ tình yêu thì chưa hẳn. Nhưng cũng không hẳn tất cả những mối quan hệ "chệnh lệch tần số" kể trên đều vụ lợi theo kiểu cô gái trẻ thích "đại gia già" hay các chàng thanh niên "đào mỏ" những quý bà thì . Với những mối quan hệ đó thời gian sẽ cho ta biết nó xuất phát từ tình yêu hay chỉ vì tiền vì vật chất. Có không ít mối nhân duyên chênh lệch tuổi tác rất bền vững và hạnh phúc. Nên bạn đừng ngạc nhiên hay vội buông tiếng cười chê khi thấy những cặp vợ chồng cách xa nhau về tuổi tác. Với tôi, tình yêu không phân biệt tuổi tác không chỉ là tình yêu chênh lệch tuổi mà còn là tình yêu thì không giới hạn độ tuổi nào mới được yêu. Tình cảm con người có nhiều cấp độ lắm từ tình cảm yêu thương cha mẹ, gia đình đến tình cảm với người bạn khác giới, rồi sẽ đến lúc bạn tìm được một tình yêu chân thành thật sự, sẽ tìm được một người là mảnh ghép của bạn và sẽ vì bạn làm tất cả. Nhưng cái tình yêu thật sự ấy làm cả một quá trình tìm kiếm trong đau khổ, nước mắt, lẫn với niềm vui và vô vàn thứ cảm xúc trên đời.
Tôi tin rằng có những người biết yêu từ lúc bé nhưng cũng có những người thật sự biết yêu khi tuổi đã xế chiều. Ừ thế mới có những sự trớ trêu mới có sự đau khổ, tiếc nuối do cái gọi là "thật sự yêu" gây ra. Bạn biết không có những người sẽ không thể nào quên được một bóng hình về một người nào đó từ thời thơ ấu, thời cắp sách đến trường. Cho dù sau này có bên cạnh một người khác thì trong lòng họ vẫn không khỏi nhớ mong bóng hình cũ vì họ đã lỡ mất mảnh ghép của đời mình chăng? hay chỉ là vì họ không làm chủ được cảm xúc và ngộ nhận trong tình yêu. Thế nên mới có những trường hợp đã có vợ có chồng đến tuổi về chiều chợt nhận ra rằng họ không hề yêu người chồng người vợ bao năm qua kết tóc se duyên với mình. Có yêu thì mới cưới quan niệm bây giờ là như vậy, nhưng rồi vì một nguyên nhân nào đó hay vì một ai khác làm tim mình thổn thức mới biết rằng mình chưa từng biết yêu là gì. Cái trớ trêu của tình yêu luôn là như vậy.
Tình yêu không phân biệt sang hèn, không phân biệt đẹp xấu muốn có được một tình yêu như vậy phải xuất phát từ tình yêu thật sự. Chỉ khi bạn yêu ai đó thật sự bạn mới không vì những điều kiện bên ngoài tác động. Và cũng chỉ khi bạn yêu ai đó thật sự bạn mới hy sinh bản thân mình vì người đó. Con người vốn bản năng ích kỷ chỉ có tình mẫu tử mới có sự hy sinh, yêu thương không vụ lợi và cũng chỉ có tình yêu chân thật giữa hai con người mới khiến cho bản năng ích kỷ trong con người mất đi. 
Vấn đề là làm sao biết được mình có yêu hay chưa và tình yêu mình đang có đó có phải là tình yêu chân thật? Như tôi đã nói là tôi không dám định nghĩa tình yêu và càng không dám đưa ra bắt cứ lời khuyên nào cho vấn đề này. Tôi chỉ dám dùng những gì mà bản thân tôi đã trải qua để định nghĩa theo cách riêng của tôi về tình yêu và tình yêu chân thật. 
Tôi bắt đầu biết nhớ nhung một cô bạn khác giới khi tôi học lớp 9 cũng như bao đứa bạn cùng trang lứa lúc đó tôi nghĩ mình đang yêu, yêu nhiều là khác, không gặp cô bạn ấy một ngày thậm chí một giờ là đã thấy nhớ. Rồi thì hẹn hò đi chơi, ăn uống vui vẻ lắm. Lúc đó tôi nghĩ cô bạn ấy sẽ là vợ của mình sau này. Nhưng rồi "tình yêu" đẹp đó đã kết thúc khi chúng tôi vào lớp 10 cô bạn học ở một trường khác và tôi học một trường khác vẫn có thể gặp nhau vì nhà cũng gần nhau nhưng không hiểu vì sao khoảng cách xa dần và cứ thế im lặng rồi mỗi đứa có một cuộc sống mới, bạn bè mới ở một ngôi trường mới. Giờ đây khi hai chúng tôi gặp nhau thì không thể nào nhịn cười khi nhớ lại cái "tình yêu trẻ trâu" ấy. Gọi là trẻ trâu vì thời điểm đó tâm lý chúng tôi là con nít học đòi người  lớn. Bạn có như vậy không?? Như tôi đã nói tình cảm con người nhiều cấp độ tôi chợt nhật ra rằng "đó không gọi là tình yêu đó chỉ là lần đầu tiên chúng ta biết sự khác nhau giữa nam và nữ" mà người ta thường gọi là "rung động đầu đời". Bởi tình yêu thật sự sẽ không gì làm nó chia ly được, bởi tình yêu thật sự là cả hai con người cùng nếm vui, buồn, đau khổ chứ không chỉ có vui vẻ ngây thơ, bởi tình yêu thật sự phải chịu đựng sức ép của thời gian và thử thách của cuộc sống. 
Tôi gặp em vào ngày đầy nắng, vẫn với chiếc áo sơ mi trắng học sinh vẫn cái balo to sụ bụi bặm tôi rảo nhanh vào quán cà phê quen thuộc sau khi đã ghé vào nhà sách và mang về một ít sách ưa thích. Tôi loay hoay tìm một góc yên tĩnh để ngồi, trong quán cà phê ngày cuối tuần thường đông khách nhưng em thì không lẫn được vào đâu. Một cô gái với đôi kính cận, mái tóc dài và miệng thì không ngớt bàn về Kpop với nhóm bạn. Tôi như bị thôi miên.. nhưng tôi biết và vì lúc nào tôi cũng nhắc mình là không được vội vàng trong chuyện tình cảm nên tôi dám chắc mình không bị trúng tiếng sét ái tình nhưng tôi hiểu rỏ mình đã thích cô bạn này rồi. Chúng tôi quen nhau như thế. Cô ấy đã quát tôi khi tôi nhìn cô ấy quá lâu và chúng tôi bắt đầu nói chuyện trao đổi số phone, facebook..Tôi đâu biết được rằng tôi sắp bước vào chặng đường đau khổ của ái tình.. Tôi đâu biết rằng mình sắp học được bài học đầu tiên mà người thầy tình yêu sẽ dạy tôi. Bài học của nổi đau của sự chịu đựng một thứ cảm giác mà chỉ khi nào bạn yêu ai đó quá nhiều mới hiểu được. Tôi yêu em từ lúc nào cũng không rõ. Sáu tháng hẹn hò với nhiều lần cải vã rồi chia tay rồi lại làm hòa tôi như bị cuốn vào đó, tôi bắt đầu biết mùi vị đau khổ của thất tình, biết được cảm giác đau như thế nào khi biết em không thật tâm yêu tôi.. Khi thật sự xa nhau, thời gian đầu tôi trách em nhiều lắm. Tôi trách em vì sao lại làm tôi đau khổ vì sao lại phụ bạc tình tôi vì sao không hiểu cho tấm lòng của tôi?? và bao câu hỏi vì sao! Nhưng chiêm nghiệm trong nổi đau, tôi không còn hờn trách nữa vì tôi biết nổi đau của mình là do tôi yêu thật lòng còn e thì chưa rơi vào vòng xoáy của tình yêu chân thật. Không ai có thể ép người khác yêu mình thật lòng được, tình yêu chân thật phải xuất phát từ sự tự nguyện của cả hai. Nếu chỉ một phía như trường hợp của tôi với em thì sẽ là bi kịch và bạn sẽ phải mất rất lâu để hiểu và đứng dậy sau cái bi kịch ấy. Nhưng tôi tin đời người ai cũng phải trải qua một bi kịch như vậy. Khi bạn trải qua nổi đau chính là lúc tình yêu dạy bạn bài học  "yêu chân thành sẽ là đau khổ khi sự chân thành chỉ xuất phát từ một phía hoặc một trong hai người ngộ nhận về tình yêu" và tình yêu cũng sẽ dạy bạn "sự cứng rắn, biết chấp nhận". Sự ngộ nhận trong tình yêu sẽ khiến bạn nhớ nhung một bóng hình tự dằn vặt mình trong đau khổ mãi mà không thể nào buông được. Bạn ơi đó chỉ là cảm xúc ích kỷ của bản năng con người khi bạn muốn có một thứ gì đó mà không thể có được và càng đau khổ hơn khi thứ bạn muốn có rơi vào tay người khác :D. Hãy suy xét kỹ càng để tự mình giải thoát cho chính mình bạn nhé!
 Trong thần thoại Hy Lạp có một câu chuyện như thế này "ngày xưa con người tồn tại ở trạng thái hình cầu với 4 tay, 4 chân và 4 mắt. Con người có thể nhìn rỏ mọi thứ xung quanh và có sức mạnh phi thường. Chính điều này đã đe dọa đến thế giới thần linh, thần Zeus thấy thế liền dùng phép thuật chia con người ra làm đôi và trộn lẫn tất cả lại với nhau từ đó con người luôn tồn tại trong trạng thái đi tìm một nữa kia của mình để quay về sức mạnh trước đây". Từ câu chuyện này bạn thấy được điều gì? Riêng tôi, tôi hiểu được rằng không dễ dàng gì trong mớ hỗn độn của thế gian này mà bạn tìm được ngay mảnh ghép còn lại của mình. Có người sẽ tìm được ngay quả là may mắn nhưng số này rất ít và thường thì con người mất rất lâu thậm chí mất cả đời để tìm kiếm và không thể tránh khỏi bị nhầm lẫn. Và tôi đã nhầm lẫn e là mảnh ghép còn lại của mình. Rồi đến một lúc nào đó tôi sẽ tìm thấy được mảnh ghép còn lại và em cũng như thế. Chỉ có mảnh ghép thật sự là của mình mới khiến mình hy sinh tất cả. Mới khiến cả hai bất chấp gian nan thử thách để bảo vệ lẫn nhau và không vì một lý do gì mà xa nhau vì cả hai lúc đó là một cơ thể!
 Như vây, chỉ khi nào mình sẵn sàng vì một người mà làm tất cả và người đó cũng như vậy thì chúng ta mới thật sự đang yêu và trong tình yêu đó không hề bị bất cứ một vết nhơ nào của vật chất, đẹp xấu, sang hèn làm hoen rỉ thì đó mới là tình yêu chân thật. Chỉ cần hai người đang yêu nhau mà một trong hai người dùng bất cứ lý do gì để nói lời chia tay thì bạn cứ tin rằng người đó không phải là mảnh ghép của mình. Có nhiều anh chàng, cô nàng khi chia tay thường nói rằng "anh/em vẫn còn yêu em/anh nhiều lắm nhưng vì lý do A, B,C,.. nên mình phải xa nhau". Bạn ạ, tình yêu chân thật thì sẽ không có lý do hay sóng gió gì không thể vượt qua. Nếu cả hai là mảnh ghép của nhau thì sẽ có sức mạnh rất lớn. Chính tình yêu làm cả hai mạnh mẽ. Khi cả hai là của nhau thì dù xa nhau bao nhiêu lâu vẫn sẽ quay về với nhau. Nếu bạn từng xem tiểu thuyết hay phim "thần điêu đại hiệp" của nhà văn Kim Dung thì bây giờ bạn có thể hiểu được vì sao chàng hiệp sĩ Dương Quá có cái sức bền bỉ chờ đợi nàng Cô Long của mình.
Từ cái suy nghĩ do câu chuyện "hai mảnh ghép" trong thần thoại Hy Lạp tôi nghĩ nhiều đến chuyện ngoại tình, chuyện ly hôn của các cặp vợ chồng. Chắc các bạn cũng như tôi thường tự hỏi rằng đã cưới nhau, đã là vợ chồng bao năm mà vẫn ngoai tình với người khác, có mấy đứa con mà vẫn ly dị được sao?  Bao nhiêu năm, bao đứa con không phải là mấu chốt của vấn đề. 
Chúng ta thường nghĩ là hai người yêu nhau mới kết hôn thành vợ chồng. Điều đó đúng với đại đa số chúng ta trong thời đại "tự do yêu đương" ngày nay. Nhưng mà thời ông bà chúng ta theo kiểu cha mẹ đặt đâu con ngồi đó lại ít có chuyện ly hôn như chúng ta ngày nay? Vậy thì nguyên do ở đâu cơ chứ?
Tôi tự lý giải vấn đề này như sau:
Trước hết bạn phải biết rằng sẽ có hai trường hợp: (1) là vợ chồng kết hôn với nhau đã từng yêu nhau say đắm nhưng chưa chắc đã thật sự là của nhau, chưa chắc đó là tình yêu thật sự hay cũng chỉ là ngộ nhận trong tình yêu (2) vợ chồng yêu nhau với tình cảm chân thật nhất và họ thật sự là của nhau nhưng vẫn có thể ly hôn??
Ở trường hợp một như tôi đã nói khi cả hai không phải là của nhau thì chỉ cần một tác động của cuộc sống hoặc sự xuất hiện của bên thứ ba và rất có thể bên thứ ba này khiến cho người vợ hoặc người chồng nhận thấy đây mới là mảnh ghép thật sự của mình thì việc ly dị sẽ là sớm hay muộn trong trường hợp này níu kéo thì cả hai sẽ sống trong cảnh đau khổ, nội tâm dày vò mà nhiều người hay gọi là "địa ngục trần gian" :D. Trường hợp thứ hai thường được gọi là thời kỳ khủng hoảng trong hôn nhân và nếu cả hai vợ chồng không hiểu rỏ những gì đang trải qua dễ dẫn đến sự tranh cải và trong một phút thiếu bình tĩnh sẽ dẫn đến ly dị. Nếu ly dị trong trường hợp này sẽ là hối tiếc cả đời và dù đến với người khác thì cả hai vẫn cứ ân hận mãi không thoát ra được vì họ đã đánh mất mảnh ghép của mình chỉ có điều là đã "phóng lao phải theo lao" cũng không thể nói ra rằng mình hối hận vì đã đánh mất một nữa của đời mình. Nó lại giống như bạn yêu thật sự một người nhưng đánh mất người đó để về sống chung với một người khác lại quay lại trường hợp thứ nhất đã phân tích ở trên. Cho nên những người đa tình thường rất long bong khổ sở yêu một người nhưng lại phải sống với hết thảy những người mình không yêu.
Bạn cũng thấy rất nhiều cặp vợ chồng li dị rồi lại quay lại với nhau. Bạn biết đấy khi yêu nhau con người ta thường "tốt khoe xấu che" cho nên khi về sống chung với nhau  mới thấy được tật xấu của nhau và lúc đó như một sự hụt hẫng, một sự vỡ mộng lúc đó với bản năng ích kỷ người vợ, người chồng đòi hỏi đối phương phải thay đổi theo ý mình và nếu cả hai không hiểu rỏ những nguy cơ trong thời kỳ hôn nhân, thiếu kỷ năng sống trong hôn nhân sẽ dễ vì một cải vã nhỏ và cũng dễ bị cái tôi tác động dẫn đến việc ly hôn. 
Bạn thường nghe nói đến chữ "nghĩa" trong đời sống hôn nhân. Vâng, chữ "nghĩa" tồn tại trong cả hai trường hợp này nhưng sẽ ở hai trạng khái rất khác nhau. Chữ "nghĩa" cứu vãn cuộc hôn nhân trong cả hai trường hợp này nhưng sẽ mang lại cảm xúc khác nhau cho những người trong cuộc. Với trường hợp một vợ chồng có thể vì tình nghĩa bao năm chung sống vì con cái mà cố gắng chịu đựng đối phương cố gắng kìm chế cái tình cảm riêng của bản thân để gìn giữ hôn nhân và tuổi càng lớn thì ham muốn riêng càng giảm dần, nhưng suốt một đời họ vẫn không có được tiếng nói chung và suốt một đời cả hai vẫn không biết tình yêu thật sự là gì. Có thể thế hệ ông bà chúng ta trong trường hợp này họ đến với nhau theo sự sắp đặt của bề trên và khi có vài mặt con họ sống với nhau vì nghĩa nhưng tôi dám khẳng định rằng chồng và vợ là hai thế giới riêng biệt, ông và bà chỉ là hai người bạn của nhau đi bên nhau trong cõi đời này. Nếu cả một đời mà ban không tìm được tình yêu thật sự của cuộc đời mình thì quả là đau khổ kiểu như Mr. Siro trong bài hát lắng nghe nước mắt đã viết "nghẹn ngào giây phút ta chấp nhận sống không cần nhau chẳng khác chi trái đất này tồn tại không có mặt trời". Bài hát "lắng nghe nước mắt" cũng nói lên nổi lòng bi thương của hai người yêu nhau thật sự nhưng một trong hai người phải vì chữ nghĩa mà không thể bỏ gia đình, bỏ chồng vợ mà đến với mảnh ghép thật sự của mình. Sự trêu đùa của tạo hóa, của tình yêu thật là bi đát. Trường hợp thứ hai hoàn toàn ngược lại, chữ nghĩa tồn tại như một trạng thái thăng hoa của tình yêu, là một sự hy sinh cao cả và là nét đẹp của đời sống hôn nhân. Bạn biết không khi tìm được một nửa kia thật sự là của mình và rồi được kết hôn, sống trọn đời bên người đó thì bạn đã có một hạnh phúc lớn lao nhất trong cuộc đời bạn. Nhưng dù yêu nhau bao nhiêu đi chăng nữa thì khi sống trong hôn nhân cũng không tránh khỏi những bất hòa, những hiểu lầm, những tồn tại khác biệt. Bởi vì cho dù tạo hóa sắp đặt rằng hai bạn là mảnh ghép của nhau thì hai bạn cũng sinh thành và lớn lên trong hai môi trường khác nhau khó tránh khỏi sở thích, cảm xúc khác nhau chưa kể đến cái tôi của mỗi cá thể là rất lớn. Sống bên nhau thời gian dài sẽ dễ dẫn đến sự nhàm chán. Balzac có câu rất hay "Hôn nhân cần phải lo tranh đấu không ngừng với con ác quỷ này: thói quen làm cho nhàm chán". Lúc này bạn ạ, hai con người yêu nhau, hai mảnh ghép đang làm một này cần phải có chữ "nghĩa" để xóa bỏ những tồn tại trong đời sống hôn nhân. Chữ nghĩa sẽ giúp cả hai bình tâm để nghĩ đến chữ "yêu", sẽ giúp cả hai hy sinh cho nhau, chấp nhận sự khác biệt và làm cho sự khác biệt ấy không mâu thuẫn đến mức xung đột. Chữ nghĩa cũng giúp cả hai vượt qua sóng gió cuộc đời, nắm chặt lấy nhau hơn. Nên tôi gọi chữ nghĩa trong trường hợp này là trạng thái thăng hoa của tình yêu. "Yêu tức là kính, không kính tức không yêu"
Ái tình là tội lỗi của loài người. Trong cuộc đời con người không lúc nào ta ngừng tìm kiếm tình yêu, tìm mảnh ghép thật sự của mình. Nhưng trong quá trình tìm kiếm ấy không tránh khỏi sự ngộ nhận gây ra bao đau khổ bao trạng thái cảm xúc "được, mất, đau, sầu, ích kỷ, thù hận, thất tình..". Nhưng điều quan trọng là ta không ngừng tìm kiếm tình yêu thật sự và đừng để cho những cảm xúc của một tình yêu có khi chỉ là tình cảm ngộ nhận giết chết con người ta, đừng vì một người không là của mình mà tìm đến cái chết cũng đừng vì mình không phải là mảnh ghép của người ta mà đem lòng oán hận. Hãy bình tâm suy nghĩ, hãy yêu chân thành nhất khi yêu biết đâu người đang yêu là mảnh ghép cuối cùng và khi tình yêu ra đi hãy thử dặn lòng rằng "người đó không phải là mảnh ghép của tôi" rồi nhẹ lòng mà tìm kiếm một người khác bắt đầu cuộc hành trình mới những cảm xúc mới để tìm được mảnh ghép thật sự của đời mình..
Với tôi bắt đầu biết yêu là bạn đã bắt đầu bước vào cuộc sống thật sự. Trải qua tình yêu dù đẹp hay dang dở bạn sẽ học được rất nhiều điều và thấy mình trưởng thành hơn, dạn dày hơn...
Suy cho cùng mục đích của con người là tìm đến một tình yêu đích thực. Tôi cũng đang yêu nhưng tôi luôn nhắc nhở mình rằng "chỉ mới bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm - tình yêu nào cũng chỉ là mối tình đầu mà thôi"...
Chắc các bạn cũng thắc làm sao biết được đâu là người cuối cùng của đời mình.. bài chia sẻ tiếp theo tôi sẽ bàn tiếp về vấn đề này..
p/s: Mọi nhận định chỉ là quan điểm cá nhân.

 Xem Video clip này bạn sẽ hiểu hơn những gì tôi chia sẻ



 
Blogger Templates